Như tiếng hét của người học chân chính là đưa ra cái chậu bằng mủ, Thiện-tri-thức chẳng biết là cảnh, bèn dính mắc cảnh, họ mà làm dáng làm điệu, liền bị người học hét thêm tiếng nữa, Thiện-tri-thức chẳng chịu buông xuống, ấy là bệnh tuyệt vọng chẳng thể trị gọi là "Khách nhìn chủ".
Hoặc là Thiện-tri-thức chẳng đưa ra vật gì, tùy chỗ hỏi của người học liền đoạt, người học bị đoạt thà chết chẳng chịu buông, ấy gọi là "Chủ nhìn khách".
Hoặc có người học tỏ một cái cảnh trong sạch ra trước mắt Thiện-tri-thức, Thiện-tri-thức biết là cảnh, liền quăng vào hầm sâu, người học nói : "Tốt lắm Thiện-tri-thức". Thiện-tri-thức liền nói : "Ngốc thay ! Chẳng biết tốt xấu". Người học bèn lễ bái, đây gọi là "Chủ nhìn chủ".
Hoặc có người học còng tay còng cổ ra trước mắt Thiện-tri-thức, Thiện-trí-thức lại cho còng thêm một lớp, người học hoan hỷ, hai bên đều chẳng biết, ấy gọi là "Khách nhìn khách".
Các Ðại-đức ! Sơn Tăng kể chuyện như thế đều là phân biệt ma quái để biết rõ chánh tà vậy.
Tác giả: Vuong