05:45 EDT Thứ ba, 19/03/2024

Giới Thiệu

Thiền sư Minh Bổn

Minh Bổn Thiền-sư (1263-1323), phái Thiền Lâm Tế đời thứ 19, họ Tông, người Tiền Đường, mẹ nằm mộng thấy ông già Vô Mông Khai cầm lồng đèn đến nhà, sau đó bà hạ sanh. Ngay khi mới hiểu biết đôi chút, không cần dùng đến tả lót nữa và đã biết ngồi kiết-già. Vừa biết nói là đã ca ngay bài Tán Phật....

Danh mục chính

Liên Kết Trang

HUE NANG
TS DUC SON
TS NGUYET KHE

Trang nhất » Tông Phong Tàng Thư » Kinh » Kinh Duy-ma-cật

Kinh Duy-ma-cật - phẩm Bất động

Thứ ba - 02/04/2013 16:53 Xem: 1541
PHẨM BẤT ÐỘNG NHƯ-LAI 

Bấy giờ, Thế-tôn hỏi Duy-ma-cật rằng :

- Ngươi muốn gặp Như-lai, mà lấy gì để quán Như-lai ?

Duy-ma-cật nói :

- Như quán thật tướng tự thân, quán Phật cũng vậy. Con quán Như-lai, việc trước chẳng đến, việc sau chẳng đi, nay cũng chẳng trụ. Chẳng quán sắc, chẳng quán sắc như (như Tự-tánh), chẳng quán sắc tánh. Cho đến thọ tưởng hành thức cũng chẳng quán theo như thế. Tứ-đại chẳng khởi, đồng như hư không. Lục Nhập vô tụ, siêu việt lục Căn. Chẳng ở Tam-giới, tam Cấu đã lìa, tùy thuận ba cửa giải thoát. Tam-minh đầy đủ bằng với vô minh. Chẳng nhất tướng, chẳng dị tướng, chẳng tự tướng, chẳng tha tướng, phi không tướng, phi chấp tướng. Chẳng bờ bên đây, chẳng bờ bên kia, chẳng giữa dòng mà giáo hóa chúng sanh.

Quán nơi tịch diệt mà chẳng diệt hẳn. Chẳng đây chẳng kia, chẳng nương đây mà đồng đây, chẳng nương kia mà đồng kia. Chẳng thể dùng trí hiểu, chẳng thể dùng thức biết. Chẳng tối chẳng sáng. Vô danh vô tướng. Chẳng mạnh chẳng yếu. Phi tịnh phi cấu. Chẳng tại phương chẳng lìa phương, phi hữu vi phi vô vi, vô thị vô thuyết. Chẳng bố thí chẳng bỏn xẻn, chẳng trì giới chẳng phá giới, chẳng nhẫn nhục chẳng sân hận, chẳng tinh tấn chẳng giãi đãi, chẳng định chẳng loạn, chẳng trí chẳng ngu, chẳng thật chẳng dối, chẳng khứ chẳng lai, chẳng xuất chẳng nhập, tất cả ngôn ngữ đoạn dứt. Phi phước điền phi chẳng phước điền, phi nên cúng dường phi chẳng nên cúng dường, phi thủ phi xả, phi hữu tướng phi vô tướng, đồng thật tế bằng Pháp-tánh, siêu việt số lượng chẳng thể đo lường. Phi đại phi tiểu, phi kiến văn giác tri, lìa các trói buộc, đẳng trí huệ, đồng chúng sanh, nơi các pháp chẳng phân biệt, tất cả vô đắc vô thất, chẳng ô trược chẳng phiền não, vô tác vô khởi, vô sanh vô diệt, chẳng sợ chẳng buồn, chẳng vui chẳng chán, chẳng đã có chẳng sẽ có, chẳng nay có. Chẳng thể dùng tất cả ngôn thuyết để tỏ bày. Thế-tôn ! Thân Như-lai là thế đó, quán theo như thế gọi là Chánh-quán, quán theo cách khác gọi là Tà-quán.

Bấy giờ, Xá-lợi-phất hỏi Duy-ma-cật rằng :

- Ông diệt nơi đâu mà đến thọ sanh nơi đây ?

Duy-ma-cật nói : Pháp sở đắc của ông có sanh diệt chăng ?

Xá-lợi-phất đáp : Chẳng có sanh diệt.

- Nếu các pháp chẳng có tướng sanh diệt thì sao còn hỏi diệt nơi đâu rồi đến sanh nơi đây. Ý ông thế nào ? Ví như người nam nữ của nhà huyễn thuật làm ra đó có sanh diệt chăng ?

- Chẳng có sanh diệt.

- Ông há chẳng nghe Phật thuyết các pháp như tướng huyễn sao ?

- Ðúng thế !

- Vậy sao còn hỏi về sự sanh diệt chi nữa ?. Xá-lợi-phất ! Diệt là pháp giả dối của tướng hư hoại. Sanh là pháp giả dối của tướng tương tục. Bồ-tát, dù diệt mà thiện nghiệp chẳng hết, dù sanh mà ác nghiệp chẳng sanh.

Khi ấy Phật bảo Xá-lợi-phất :

- Có Quốc-độ Diệu-hỷ, Phật hiệu Vô-động, Duy-ma-cật diệt nơi cõi ấy mà đến sanh nơi đây.

Xá-lợi-phất nói :

- Bạch Thế-tôn ! Người ấy nguyện bỏ cõi thanh tịnh mà lại thích cõi nhiều oán hại này, thật chưa từng có !

Duy-ma-cật bảo Xá-lợi-phất rằng :

- Ý ông thế nào, khi Mặt-trời chiếu, ánh sáng ấy có hợp với tối chăng ?

- Không ạ ! Khi Mặt-trời ra thì chẳng còn đen tối nữa.

Duy-ma-cật hỏi :

- Tại sao Mặt-trời phải đi qua cõi Ta-bà ?

- Vì muốn dùng ánh sáng chiếu soi để diệt trừ đen tối.

Duy-ma-cật nói :

- Bồ-tát cũng thế, dù sanh cõi Phật bất tịnh vì giáo hóa chúng sanh mà chẳng hợp với ngu tối, chỉ muốn diệt trừ phiền não đen tối của chúng sanh thôi !

Bấy giờ, Đại-chúng khao khát muốn gặp Vô-động Như-lai, cõi Diệu-hỷ và chúng Bồ-tát Thanh-văn cõi ấy. Phật biết ý của Chúng, bảo Duy-ma-cật rằng :

- Thiện nam tử ! Hãy vì cả Chúng trong Hội hiện Vô-động Như-lai, cõi Diệu-hỷ và chúng Bồ-tát, Thanh-văn kia để Chúng được thấy.

Lúc ấy, Duy-ma-cật nghĩ rằng : Ta sẽ chẳng rời chỗ ngồi, đem hết vạn vật trong cõi Diệu-hỷ như núi sông, đất đai, núi Tu-di, Thiết-vi, nhật nguyệt, tinh tú, Thiên-long bát bộ, quỷ thần, Phạm-thiên, chúng Bồ-tát Thanh-văn, thành phố, thôn quê, nam nữ, cho đến Vô-động Như-lai, tất cả nhà cửa cung điện, những cây Bồ-đề, Diệu-liên-hoa và kẻ hay làm Phật-sự nơi mười phương v.v... Có ba cầu thang từ cõi Ta-bà đến cõi Ðao-lợi. Chư-thiên nhờ thang này đến lễ kính Như-lai, lãnh thọ Kinh-pháp. Người Ta-bà cũng nhờ thang này lên cõi Ðao-lợi gặp chư Thiên. Thế giới Diệu-hỷ thành tựu vô lượng công đức như thế. Trên từ cõi trời Sắc-cứu-cánh, dưới đến Thủy-luân, Ta sẽ dùng tay phải rút lấy như lấy đồ gốm đem vào cõi này. Cũng như tay cầm tràng hoa cho tất cả Chúng đều thấy.

Nghĩ xong liền nhập Chánh-định, hiện sức thần thông, dùng tay phải rút lấy cõi Diệu-hỷ để vào cõi Ta-bà. Các Bồ-tát đắc thần thông và chúng Thanh-văn, cùng các Thiên-tử cõi kia đều cất tiếng hỏi :

- Bạch Thế-tôn ! Ai đem con đi. Mong cứu hộ cho.

Vô-động Như-lai bảo :

- Chẳng phải Ta làm. Ấy là thần lực của Duy-ma-cật làm như thế.

Còn những người chưa đắc Thần-thông thì chẳng hay biết mình bị di chuyển đi chỗ khác. Cõi Diệu-hỷ dù vào cõi này mà chẳng thêm bớt, nơi cõi Ta-bà cũng vẫn y như cũ, chẳng thấy chật hẹp.

Bấy giờ, Phật Thích-ca bảo Đại-chúng rằng :

- Các ngươi hãy xem Quốc-độ trang nghiêm, Bồ-tát thanh tịnh, Đệ-tử trong trắng của Vô-động Như-lai cõi Diệu Hỷ.

Cả Chúng đều thưa rằng : Vâng ! Ðã thấy.

Phật bảo : Nếu Bồ-tát muốn đắc cõi Phật trong sạch như thế, nên học theo đạo sở hành của Vô-động Như-lai.

Lúc hiện cõi Phật Diệu-hỷ này, nơi cõi Ta-bà có mười bốn na-do-tha người phát tâm Vô-thượng Bồ-đề, đều nguyện sanh cõi Diệu-hỷ. Phật Thích-ca liền thọ-ký cho họ được sanh cõi ấy. Khi cõi Phật Diệu-hỷ ứng hiện việc lợi ích nơi cõi Ta-bà xong, trở về bổn xứ cả Chúng đều thấy rõ.

Phật bảo Xá-lợi-phất :

- Ngươi đã thấy cõi Diệu-hỷ và Vô-động Như-lai chăng ?

- Vâng ! Con đã thấy. Thế-tôn ! Nguyện khiến tất cả chúng sanh đều được cõi Phật trong sạch như Vô-động Như-lai, sức thần thông như Duy-ma-cật để thân cận cúng dường, hoan hỷ đắc được thiện lợi. Những chúng sanh hiện tại hoặc đời sau, nghe Kinh này cũng được thiện lợi, huống là nghe rồi tín giải, thọ trì, đọc tụng, giải thuyết, theo pháp tu hành.

Nếu có người đắc Kinh-điển này thì được kho tàng Pháp-bảo. Nếu đọc tụng, giải nghĩa, tu hành đúng như sở thuyết thì được chư Phật hộ niệm. Kẻ cúng dường Duy-ma-cật bằng như cúng dường chư Phật. Nếu có người biên chép, thọ trì kinh này, nên biết chỗ ở của họ thường có Phật. Kẻ nghe Kinh này tùy hỷ thì sẽ hướng thẳng vào Nhất-thiết-trí. Kẻ tín giải Kinh này cho đến một tứ cú kệ rồi giải thuyết cho người khác nghe, nên biết người ấy sẽ được thọ ký Vô Thượng Chánh Ðẳng Chánh Giác.

>> Phẩm Pháp cúng dường.

Tác giả bài viết: Liễu Phàm

Nguồn tin: Tông Phong Tàng Thư

Theo dòng sự kiện

Xem tiếp...

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn